Viết về Bố 

Mẹ tôi mâ’t khi còn chưa tơ’i 30, để lại ba đứa con cho bô’ tôi làm gà trô’ng nuôi con. Đưa’ lơ’n nhâ’t là chị tôi lên 8, kê’ đê’n là tôi, 7 và nhỏ nhâ’t là em ga’i tôi, lên 5 . Sau này, khi đã co’ con, tôi hay nghĩ đê’n mẹ với  nỗi xo’t xa vời vợi , tôi tự hỏi những lúc  nằm trên giừơng bệnh, mẹ tôi đã nghĩ gì ?  không hiểu mẹ lo về sức khoẻ cuả mình hay về tương lại cuả mâ’y đứa con thơ khi mình mất đi ?

Ky’ ức cuả chị em tôi về những ngày tháng đau buồn đo’ chỉ còn là những mảnh rời rạc, go’p nhặt lại thành một bức tranh không hoàn chỉnh. Tôi nhớ đê’n một buổi tô’i nào đo’, lu’c qua’ nửa đêm,  bô’ tôi bỗng đa’nh thức chị em tôi, khẽ dặn ở nhà chờ, rồi bê’ mẹ tôi ra taxi vào bệnh viện. Vài lần nhớ cảnh bô’ làm cơm nă'm, ruô’c, mang tra’i cây rồi đưa tôi  vào thăm mẹ – tôi là con trai một nên  được mẹ cưng nhâ’t nhà .  Một ngày, trong nhà bỗng có đông đủ các bác cô chú  họ hàng, nhưng ai cũng  lặng lẽ u buồn, không ồn ào, cườI no’i như mọi lần . Thỉnh thoảng, co’ người ôm chị em tôi vỗ vễ  vơ’i cái nhìn thương cảm. Sau đo’, co’ người đê’n lo cơm nươ’c, giặt giũ cho chị em tôi, co’ lần tôi hỏi đê’n mẹ thì bô’ tôi buồn bã no’i , mẹ đi xa lắm con ạ

Vài tha’ng sau đo’, bô’ tôi được chuyển lên Dalat học sinh ngữ chuẩn bị đi tu nghiệp ở nươ’c ngoài vài năm. Bô’ đành thu xê’p đưa chị em tôi vào Domain de Marie , một trường nội tru’ cuả ca’c bà soeur thiên chua’ giáo coi so’c ở ngoại ô Dalat .  Đo’ là lần đầu chị em tôi biết đến cái lạnh vùng cao. Tôi còn nhớ’ những buổi sáng sớm, chúng tôi phải sắp hàng mắt nhắm mắt mở, co ro trong ca’i a’o len mỏng chờ masoeur dẫn lên nhà thờ trên đồi xem lễ sa’ng . Hậu  quả là hai tha’ng sau, em ga’i tôi bị sưng phổi, đau màng o’c và qua đời.

.....

Đời sô’ng nội tru’ là những chuỗi ngày đơn điệu, nhàm cha’n vơ’i những giờ học bằng tiê’ng Pha’p và những bà soeur nghiêm khắc, kho’ ti’nh, dẫu chị em tôi được ca’c bà chăm so’c đặc biệt vì ca’i chê’t cuả em ga’i tôi . Buổi sa’ng bă‘t đầu bằng đi lễ sớm lúc 5 giờ sáng, về ăn điểm tâm trong nhà ăn, lên lơ’p học, trưa nghỉ ăn trưa, học nhạc, chơi... ăn tô’i xong lên phòng xem film, vẽ... tơ’i 8 giờ đọc kinh, lên giường tă‘t đèn ngủ, dù mình chưa buồn ngủ cũng phải chui vào mền . Tôi bị phạt nhiều lần về tội đọc sa’ch le’n trong giừơng . Co’ lẽ vì thê’ sau này tôi thù ghe’t cuộc sô’ng trong kỷ luật cuả tập thể chăng ? Tôi không co’ nhiều bạn, thu’ vui duy nhâ’t cuả tôi bâ’y giờ là sa’ch vở và tranh . Từ khi biê’t đọc, tôi đọc tâ’t cả những gì lọt vào tay mình, biê’t vậy, bà soeur Vincent hay đưa tôi vào thư viện cuả trường những giờ rảnh, tôi tìm thâ’y ở đo’ một thê’ giơ’i muôn vẻ và đă‘m mình trong đo’, co’ khi không muô’n về. 

Niềm vui thư’ hai là được bô’ đo’n ra phô’ cuô’i tuần , đo’ là những ngày hạnh phu’c hiê’m hoi cuả chi em tôi . Bô’ đưa chu’ng tôi ra khu Hoà Bình ăn kem, xem cine, ăn phở Tùng, và đi xem ca’c phong cảnh ở tha’c Prenn, đồi Cù...  Chị em tôi ba’m sa’t lâ’y bô’ không rời, và mong sao ngày đừng hê’t . Tôi còn nhơ’ lần nhổ răng đầu, ở phòng nha sĩ ra tôi kho’c thu’t thi’t, bô’dă‘t đi ăn cũng không ăn được, nhưng khi vào rạp cine thì tôi thi’ch qua’, quên cả đaụ Đo’ cũng là những dịp tôi thâ’y bô’ vui hơn mọi lần . Vơ’i hai ca’i tang trong vòn g một năm, bô’ tôi thay đổi hẳn. Ông trở nên lặng lẽ hơn, khuôn mặt lu’c nào cũng buồn bã. Bây giờ nghĩ lại, tôi không biê’t mình sẽ làm gì khi ở trong hoàn cảnh cuả bô’ khi đo’ ?

Cũng co’ những chủ nhật bô’ bận công việc không ra được, những lần đo’ là những ngày buồn bã vô cùng, chị em tôi đư’ng nhìn bạn bè được bô’ mẹ đê’n đo’n, thâ’y chu’ng ba’ cổ, leo lên lưng bô’ mẹ mà tôi thèm, rồi khi họ đi khỏi, tôi nhìn lại khu nội tru’ vă‘ng ngă‘t và thâ’y ngày cuô’i tuần sao dài thê’ . Co’ lần trường chở học sinh không về nhà cuô’i tuần đi picnic ở Valley de l’amour, tôi ngồi bên cưa? sổ. Xe vừa ra khỏi cổng thì thâ’y bô’ đang lên dô’c, tôi gọi mãi mà xe không dừng . 

Co’ những ca’i tê’t bô’ ở nươ’c ngoài không về, khu nội tru’ domain cũng chỉ còn lại chị em tôi, và một hai bạn kha’c cùng hoàn cảnh . Chu’ng tôi ngồi buồn bã bên cạnh thùng quà bô’ gởi về từ phương xa thay cho tiề lì xì, tôi bỗng  thèm một khung cảnh gia đình đầm â’m trong tô’i giao thừa hay ngày đầu năm. 

Tôi đâm ra ghe’t tê’t .....

------------------------------------
 

Con ddi nha` tre?

Dù đã chuẩn bị từ hơn hai tuần nay - cả về vật chất lẫn tinh thần - Tôi và bà xã vẫn bị shocked khi đưa con đi gởi nhà trẻ lần đầu sáng hôm quạ Bà xã tôi khóc thút thít qua phone, em đứng ngoài lén nhìn nó khóc thấy thương quá. Tôi nghe cũng xót ruột, nhưng cứ làm tỉnh, an ủi bà xã, chắc không sao đâu, mấy cô ở đây được trained để lo chuyện này mà, vả lại một chút là nó sẽ chơi với bạn rồi quên mình liền mà...(what a wishful thinking.)

Đây là lần đầu tiên con gái tui, mới hơn một tuổi 2 tuần, phải xa bố mẹ cả ngày, dĩ nhiên là trước đây bọn tôi cũng từng gởi con cho hàng xóm, bà con, bạn bè...một vài lần nhưng khi kẹt không thu xếp kịp để một trong hai đưá ở nhà với bé . Hồi Christmas năm rồi, company tui có mở một party cuối năm, tui không từ chối được nên đành nhờ bà chị ruột và ông xã lên chơi với cháu vài tiếng. Khi bọn tui vào party được 1hr thì chị tui gọi phone lên, bảo tui là bé khóc nonstop không dỗ được. Làm cách gì cũng không nín, cứ đi vòng nhà tìm bố mẹ. Thế là hai đưá tôi phải bỏ dở bữa tiệc, xin phép về sớm.... 

Về vật chất thì dễ rồi, bà xã tôi đã lên một list các thứ cần mua để mang đến daycare center cho cháu: wiper box, diaper pack, jar food (phòng khi nó không chịu ăn đồ ở center), sipping cup, vaseline, mũ, overcoat, blanket, hình ...bố mẹ 8-))..... Còn tui chuẩn bị các giấy tờ cần thiết, làm mấy cái label stickers, viết tên cháu vào áo, giày.... Nhưng về mặt tình cảm thì chẳng biết làm sao . Cứ nghĩ đến cảnh nó đi tìm mình, là tui lại thấy guilty, cứ như mình đẩy nó đi vậy. Rồi không biết nó có thích ứng được với môi trường khác lạ này không? Tuần trước, bà xã tôi đã đưa bé đến làm quen ở nhà trẻ, hy vọng đến lúc này nó sẽ không thấy lạ

Thực ra chỗ gởi con chỉ cách nhà có ...2 blocks, khoảng 5' lái xe, và cách văn phòng tui làm việc chừng 3 miles. Lúc đi ăn trưa tui tạt vào, len lén nhìn qua cửa sổ thấy bé đang nằm ngủ . Cô phụ trách bảo bé doing well, rằng tui worry too much... Đồng nghiệp ở văn phòng cũng nói thế, nhưng họ nói là một chuyện, còn mình nghe lại là chuyện khác. Hồi tối, nhìn con ngủ say sưa, bà xã tôi nói, tội nghiệp, nó đâu có biết mai phải đi nhà trẻ....

Sáng nay, đến lượt tôi chở TA đi nhà trẻ, lúc vào TA tìm đồ chơi không để ý đến tôi, nhưng khi tôi quay sang chào cô giáo, bé đoán được là tôi sắp đi nên vất đồ chơi ôm chầm lấy tôi. Tôi nghẹn ngào bế TA lên giao cho cô giáo.

Ngồi lái xe đến văn phòng, tôi bỗng muốn oà lên khóc như là TA đang khóc trong đó vậy ...

next
Hosted by www.Geocities.ws

1