|
|
tùy
bút
Một
Cuộc Đời
Người
ta cứ hay nghiệm rằng, những người
phụ nữ cao tuổi không lập gia đình thường
rất khó tính. Vậy mà tôi có một người
cô, nhưng không có ruột rà gì với tôi
cả, chẳng bao giờ cô khó tính, luôn nhu mì,
khiêm nhường và thương yêu chúng tôi như
con đẻ của mình. Chuyện là thế này:
Ngày ấy,
lâu lắm rồi, cô mắc bệnh tim nặng,
cha mẹ cô đưa cô đi chữa khắp nơi
mà không có kết quả, tưởng là chỉ còn
được sống ngày nào hay ngày ấy.
Rồi một hôm, cha mẹ cô tìm đến nhà
thuốc của ông nội tôi, ai ngờ, kết
quả chữa trị khả quan, cô qua khỏi
được cơn bệnh hiểm nghèo. Cha
mẹ cô xin để cô ở lại sống
với gia đình lớn của tôi vừa
phụ giúp việc nhà vừa để ông
Nội tôi theo dõi tình trạng bệnh tật. Lúc
ấy, cô mới có 19 tuổi. Hàng ngày cô phụ
giúp ông bà nội tôi làm thuốc, chăm sóc các
em của ba tôi. Khi những người ấy trưởng
thành, cô lại chăm sóc cho thế hệ sau
nữa là chúng tôi. Chưa khi nào tôi thấy cô phàn
nàn hay kêu ca về việc gì cả. Khi ông
nội tôi mất cô được hưởng
một phần gia sản như mọi thành viên
trong gia đình giống như ba, các bác, chú cô tôi.
Người lớn thì đối xử với cô
như vậy, còn với hết thảy mọi
anh chị em của tôi, ai nấy đều luôn
nghĩ cô là người mẹ thứ hai của
mình.
Cho đến
một hôm, cô bị bệnh ung thư vú, phải
lên trung tâm Hà nội chữa trị cắt đi
một bên và rọi tia lade hồng tử
ngoại cho triệt nọc. Một thời gian dài
sau, bọn tôi đã lớn, người thì
lập gia đình, người thì đi xa. Chúng tôi
như những con chim đủ lông đủ cánh
tung bay khỏi tổ ấm để xây dựng
cuộc đời riêng của mình. Song chúng tôi
luôn nghĩ và nhớ về cô bằng một tình
cảm sâu sắc nhất. Sau một chuyến xa
nhà thật lâu tôi về thăm nhà. Vào phòng
của cô, tôi thấy mé cạnh trên giường,
xếp thứ tự toàn bộ những kỷ
vật mà hồi nhỏ chúng tôi hay chơi. Tôi
ngậm ngùi nhìn những hòn bi ve, mảnh vải
học thêu hoa, trái bóng bàn nhỏ xíu v.v...
của thời xa xưa và hỏi cô sao lại
đặt những thứ này ở đây. Cô
chỉ cười và nói: "nhìn chúng cho đỡ
nhớ tụi bây ấy mà".
Mười
năm trôi qua sau lần về thăm nhà ấy
của tôi, chỗ mà chiếu tia lade chữa
bệnh ngày xưa bị loét ra. Vết loét
dần lan rộng khắp thân mình phía trước,
làm cho một cánh tay cô bị phù thũng. Cô luôn
phải uống thuốc kháng sinh rất nhiều
mỗi ngày để ngăn chặn vết
lở đó. Đau đớn lắm vậy mà
không bao giờ cô than thân trách phận, vẫn
khuyên bảo và an ủi động viên anh
chị em chúng tôi mỗi khi có chuyện chẳng
vui xảy đến. Một năm sau, vết loét
ăn sâu gần tim và cô qua đời. Mẹ tôi
và các chú cô tôi đặt cô nằm cạnh nơi
ông bà nội tôi an nghỉ. Những hòn bi ve,
mảnh vải học thêu hoa, trái bóng bàn nhỏ
xíu được theo cô xuống mộ huyệt
sâu. Chúng tôi, những cánh chim lại tiếp
tục bay mãi. Nhưng trong đường bay
miệt mài theo cuộc đời ấy, cứ
khi nào nghĩ về cô là tôi xúc động
lắm. Một con người bình thường không
ruột thịt, nhưng tình thương thì
thật rộng lớn bao la.
|