Trang mạng: http://geocities.com/baophusa
http://baophusa.topcities.com
Email:  [email protected] 
Bưu điện:  PHU SA
TSC-43 26-33 TAKANAWA 3 CHOME
MINATO-KU TOKYO 108-0074, JAPAN

[Trở lại trang đầu]

Số 1 - Tháng 10/2002

Những Cánh Chim Đáng Lẽ Phải Bay Cao - châu đ́nh khoa

Thư Gửi Bạn - lưu anh
"Việt Nam - Điểm Đến Của Thiên Niên Kỷ" - lê trang tâm
Cái Nghèo - khánh ly
Ông Tôi - hoàng quyên
Đêm Sao Sáng - nguyễn bính
Anh Đă Mất Chi? Anh Đă Được Ǵ? - lưu quang vũ
Phrăng Xoa Marie Vônte
Sao Biển
Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền 
Saiho-ji Kyoto - philip greenspun
WinWord - Font TCVN
WinWord - Font VNI
WinWord - Font Unicode
WinWord - Font VPS

tâm s

Cái nghèo

  • Khánh Ly

Có nhiều người nói rằng tôi có một khuôn mặt rất duyên ngầm nhưng .... lạnh. Những ai mới tiếp xúc với tôi lần đầu tiên đều đánh giá tôi là một người khó khăn, không cởi mở. Sao lại như vậy? Và h́nh như văn chương của tôi cũng chung số phận với tôi. Tôi nhớ suốt thời thơ ấu cắp sách tới trường phổ thông, mỗi lần giáo viên gọi đến tôi là y như rằng tôi bị mất thăng bằng và hoang mang thực sự. Tôi sợ đám đông, sợ người lạ và sợ cả bóng đêm. Phải nói rằng tôi từng là một kẻ rất nhát, không phải nhát gan đâu nhé mà là ngại tiếp xúc. Và không biết từ bao giờ tôi gửi tâm sự của ḿnh qua những trang giấy, chúng là người bạn thân nhất của tôi. 

Thời thơ ấu của tôi dần trôi qua, tôi nhận thức được rằng tôi sống trong một gia đ́nh nghèo lắm. Chúng tôi rất nghèo về vật chất nhưng bù lại chúng tôi rất thương yêu nhau. Ba mẹ tôi vẫn thường nói “ở đời con người ta luôn mưu cầu hạnh phúc” và “nghèo không phải là một cái tội’’. Chúng tôi đinh ninh lời của ba mẹ và luôn cố gắng học. Cho đến một ngày tôi thấy có rất nhiều người đến nhà tôi, họ sỉ vả cha mẹ tôi, đập bàn đập ghế, họ đ̣i nợ. Gia đ́nh chúng tôi lại nghèo hơn. Tôi thấm thía dần những nỗi lo âu v́ thiếu thốn tiền bạc trong cái gia đ́nh nhỏ bé này và cái hạnh phúc mà gia đ́nh chúng tôi từng có từ từ giảm dần. Ba mẹ tôi lo âu, trên trán nhiều nếp nhăn, có những ánh mắt rất lạ nh́n gia đ́nh chúng tôi, họ giàu hơn, thậm chí sang trọng hơn. 

Nhưng rồi chúng tôi vẫn thưong yêu nhau, ba mẹ tôi chắt bóp từng đồng cho anh em tôi ăn học. Trí thức là gia tài quư giá nhất phải không các bạn? Kể ra chúng tôi vẫn ‘’giàu’’ hơn nhiều bạn cùng trang lứa không được cắp sách tới trường. Anh em tôi trưởng thành, học hành thành đạt nhưng gia đ́nh tôi cũng vẫn ... rất nghèo. Tôi bắt đầu bước ra xă hội với biết bao nhiêu là hoài băo, những ước mơ hồng. Nhưng cuộc đời không như là mơ, và bắt đầu từ đây tôi dần dần hiểu ra rằng ở Việt Nam không có tiền nhiều khi là một “cái tội”.

Tôi nh́n thấy bên đường kia có ba mẹ con dắt díu nhau từ mảnh đất miền Trung xa xôi vào Sài G̣n cầu thực. Quán cóc bên đường có mấy cô cậu nhỏ xíu, tay cầm xấp vé số mà trên người c̣n mặc bộ đồng phục tuổi đến trường. Vậy mà nhiều lúc đâu có được yên thân, các em thường xuyên bị bọn nghiền ma túy cướp giật những tấm vé số ngay trên đường phố Sài G̣n. Rồi c̣n nữa, những cô gái dáng người thon thả, che dấu những mảnh đời bất hạnh bằng những lớp phấn son. Khi màn đêm buông xuống họ là những “con bướm đêm”. Họ bán thân nuôi miệng, nuôi người mẹ già với căn bệnh hiểm nghèo, nuôi đàn em thơ không người trông coi... Rồi họ sẽ hứng chịu các căn bệnh xă hội, và sẽ chết dần chết ṃn mà không một ai biết đến. Những ḍng người xếp hàng nối tiếp nhau ở xa kia, họ bán máu. Có nhiều người bán máu hàng chục lần để nuôi người thân trong bệnh viện. Tôi đă từng bị tai nạn giao thông và vào một bệnh viện lớn của Sài G̣n, nơi mà đúng ra lương tâm con người được nâng lên cao nhất. Tôi đă hoàn toàn thất vọng. Họ nạt nộ tôi và để mặc tôi nằm đó với máu me bê bết chỉ v́ tôi ... không có thân nhân đi cùng. Tôi phải nằm đó, đau đớn cho đến 3 tiếng đồng hồ sau khi gia đ́nh tôi hốt hoảng chạy vào và ... chi tiền. Khủng khiếp quá khi sống ở một đất nước mà sinh mạng con người bị coi rẻ. Rồi có những bệnh nhân đến từ các miền quê xa xôi không có tiền cho các khoản viện phí và “boa” đă phải gạt nước mắt đưa người thân của ḿnh về nhà chờ cái chết đến. Rồi lần khác tôi phải mổ ruột thừa, gia đ́nh tôi phải chi đủ thứ : nào là tiền “boa” các y tá và hộ lư, rồi “biếu” bác sĩ tôi mới được yên thân. Tội nghiệp cô cháu gái của tôi, gia đ́nh không có nhiều tiền để chi đă phải hứng chịu những cơn thịnh nộ vô lư của cánh y tá, ra giường th́ 3 ngày mới được thay... 
C̣n nhiều lắm những mảnh đời bất hạnh. Họ là những ai? Ôi những người dân đất Việt, “xă hội của dân” cho nên dân phải tự gánh vác lấy cuộc sống nghèo nàn của ḿnh. Đờng tiền đă che mờ lương tâm, đồng tiền đi trước mọi thứ, nghèo nhiều khi là một cái tội. Điều này hết sức phi lư nhưng hoàn toàn đúng trên đất nước Việt Nam. Có tiền người ta không sợ buôn lậu, chi từ trên xuống dưới, vậy là khỏi sợ thậm chí là pháp luật. Cái thứ pháp luật do những kẻ không bao giờ biết đến hai chữ ‘’dân tộc’’ đó làm ra chỉ để bịp thiên hạ và che chắn cho những cánh tay vơ vét tiền vào túi riêng của họ, những cái túi không đáy. Tôi thường nghe những câu than thở : “không có tiền phải chịu thôi”, “nghèo c̣n mắc cái eo”, “tiền là công lư”, “không có tiền làm sao hạnh phúc được trong cái xă hội này”, “có tiền lo ǵ”. “Pháp luật” ơi có bao giờ ngài bảo vệ những người dân vô tội chết oan ức bởi những cuộc đua xe điên cuồng của đám con ông cháu cha chưa? Những cái túi đày ắp tiền kia có bao giờ rút ra cho những bệnh nhân nghèo mà chỉ cần có ít tiền th́ họ sẽ thoát khói lưỡi hái thần chết? Và chúng tôi lại thực hiện lời “phán” của đảng cộng sản : “xă hội do dân”. Chúng tôi phải kêu gọi giúp đỡ lẫn nhau, nhưng hỡi ôi một đất nước mà quá nhiều người đói nghèo th́ chúng tôi giúp được bao nhiêu? Mấy cô chiêu cậu ấm không biết cái ǵ là “kiến thức” lại được ăn trên ngồi trước nhờ có tiền đút lót. C̣n những người nghèo như chúng tôi chạy măi mới t́m được một công việc trái tay với đồng lương c̣m cơi. Chúng tôi nghèo đâu có tiền đút lót nên đành phải chịu thôi...

Tâm hồn tôi đau đớn v́ chứng kiến những đau thương trên đất mẹ. Có lẽ đó là cách lư giải duy nhất cho gương mặt lạnh lùng của tôi. Tôi thương đất nước Việt Nam nhiều lắm và tôi biết các bạn cũng vậy. Tại sao chúng ta không cùng nh́n về một hướng đó là cuộc sống mới trên quê hương chúng ta. Có lẽ tất cả chúng ta đă đến lúc góp phần công sức của ḿnh để quét sạch “những kẻ cướp ngày” đang tự gọi là “đầy tớ của nhân dân”. Họ đă d́m dân tộc thân yêu của chúng ta trong vũng lầy lạc hậu đói nghèo suốt nhiều thập niên qua. Họ đă mang “cuốc, xẻng, xà ben” trá h́nh bằng chủ nghĩa ngoại lai và cày xới trên khắp quê hương. Rồi sẽ đến ngày chúng ta gặt hái quả thành công trên đất nước Việt Nam thân yêu. Điều đó sẽ thành hiện thực nếu những người có tâm hướng về tương lai đất Mẹ để đoàn kết với nhau và cùng nhau tranh đấu cho tương lai của chính ḿnh và các thế hệ mai sau.


Phù Sa mong được đón nhận mọi góp ư, bài vở, tin tức từ các bạn.
Xin gửi ngay về cho Phù Sa qua email: [email protected]

Hosted by www.Geocities.ws

1